đêm buồn
Buồn lặng lẽ mẫm mò trong u tịch
Lòng vắng tanh tĩnh mịch gốc si buồn
Gió mơn man trăng lạnh lẽo sương buông
Duyên mình lạc tiếng chuông lòng đang gõ
Trăng ngài ngại một mình im đứng ngó
Tiếng nguyệt cầm ai đó khảy trong đêm
Chuông chùa xa vọng đến vỡ sương mềm
Buồn đậm đặc sầu thêm tình sương khói…
Ngẫm số phận trĩu câu thề chưa nói
Kiếp nhân duyên mấy nỗi đến say hồn
Trời đêm buồn ôm cái núi càn khôn
Câu ca lững thương dồn vào trong dạ
Buồn một kiếp đêm sầu lòng hóa đá
Ước ao xưa giờ đã phải buông lơi
Câu thơ yêu đã trót dại thả lời
Còn tiếng hát rã rời trong đêm vắng
Buồn than thở… võ vàng trong cay đắng
Sông sâu buồn im lặng cắm con sào
Làn mây buồn lẳng lặng mãi trên cao
Buồn theo gió bay vào niềm tâm tưởng
Đêm suy nghĩ hồn theo con gió chướng
Con thuyền buồn ngất ngưỡng giữa dòng sâu
Đoá quỳnh buồn than khóc giọt mưa ngâu
Buồn chai rượu men sầu cay nhung nhớ…
Buồn đêm vắng gió lồng trăng mang nợ
Điếu thuốc buồn khói vỡ hết tường loan
Sóng biền buồn tung bọt trắng vỡ tan
Tâm rạn nứt đau ngàn trăm cung bậc
Giấc ngủ buồn nửa đêm choàng thức giấc
Ấm trà buồn – đắng chát vết môi đau…
Làn sương buồn phủ kín cả mái đâu
Tim thổn thức…trong sâu buồn ai biết…
Đông Hà Quảng Trị 14.04.2016
Bài này đã được xem 1458 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|