tản mạn sg
Tôi đến với Sài Gòn lần đầu tiên vào một kì nghỉ hè năm mình 14 tuổi, khi mà ước mơ chưa trở thành hiện thực theo cách của riêng của mỗi con người. Chuyến tàu dài hơn năm mươi tiếng đồng hồ và những chặng nghỉ dài hơn ba tiếng, Sài Gòn hiện ra trong tầm mắt tôi là bạt ngàn những màu sắc tươi vui lạ lẫm, màu vàng của nắng, màu xanh bát ngát của cây cối ven đường. Và màu xanh ấy, nếu so sánh với những nơi tôi từng đặt chân đến, hiếm có nơi nào có màu xanh làm dịu mắt tôi như thế.
Có những ước mơ mà không bao giờ biết rõ điểm xuất phát. Tôi cũng không biết từ thời điểm nào trong cuộc đời mình, Sài Gòn luôn hiện diện nơi một góc nhỏ trái tim tôi, không ồn ào, vồn vã nhưng lại cứ thôi thúc trong lặng lẽ. Tôi nhớ như in những tháng ngày đầu tiên cầm cọ vẽ ( sau này Tôi học nghành mỹ thuật ĐH Văn Hoá HN ) tìm tòi qua tài liệu, sách báo vô tuyến để mở ra quang cảnh xa xôi đó. Bức tranh đầu tiên tôi sáng tác đúng nghĩa chính là Sài Gòn cũ kỹ, những tòa nhà cao ốc nhỏ bé nằm sát nhau trên đường Nguyễn Văn Trỗi – Nam Kỳ khiến người khác nghĩ Sài Gòn thật xô bồ, lộn xộn. Và từ đó tôi đã chính thức yêu Sài Gòn và con người Sài Gòn.
Người Sài Gòn có vài món ăn quen, món đặc biệt nhất là Cơm Tấm. Sáng Cơm Tấm, tối đêm Cơm Tấm. Lâu đi nhậu về là lại thèm một đĩa cơm sườn bì chả, ghé vào vỉa hè, ăn rồi mới leo lên giường ngủ được.
Người Sài gòn sáng cafe ăn sáng vỉa hè, cafe nhạt, kèm theo bình trà và vài ba tờ báo ngồi dưới những hàng cây cao nhìn dòng người qua lại. Đồ ăn sáng Sài Gòn cũng đơn giản, bánh canh, hủ tiếu, phở Bắc, phở Hoa, món nào vỉa hè cũng ngon, ngu nhất là ghé vào mấy quán trong nhà, có thương hiệu vì đắt chết mẹ
Người Sài Gòn không có khái niệm đại gia hay đẳng cấp. Một ông chủ đi Merc cũng vẫn ngồi vỉa hè ăn, nhậu chứ không cần phải thể hiện đẳng cấp đại gia. Những chàng trai, cô gái sành điệu vẫn ăn hàng cùng với những người lao động chứ không phân bì. Miễn là đủ tiền để trả không có người ta đánh cho bỏ cụ
Người Sài Gòn có món nhậu, vui cũng nhậu, buồn cũng nhậu, có tiền cũng nhậu, hết tiền càng phải nhậu. Giầu thì uống rượu Tây, bình dân thì Ken, Sài Gòn đỏ, Tiger... Ghèo thì Ngọc Dương, Chuối Hột và vài trái xoài.
Người Sài Gòn không nhậu trưa, chỉ có nhậu từ tối – đêm – sáng. Dân nhậu có câu “Tình thương mến thương”, thấy bàn bên cạnh có anh chàng nói chuyện vui, sang cụng cái, bàn bên kia có cô bé dễ thương đi một mình sang cụng một cái. Cụng qua cụng lại một lúc lại sắp vài bàn vào làm một. "Zô là zô là zô là zô". Nhiều người cứ nghĩ rằng nhậu nhẹt ở Sài Gòn là bê tha, người Sài Gòn không thế. Nhậu là chia sẻ, là giải tỏa những gì còn đọng trong ngày, có chút hơi men uống vào cho quên. Sáng dậy lại hòa mình vào cuộc sống và quên bà nó đi những chuyện hôm cũ
Người Sài Gòn yêu nhau cũng lạ, không cần phô trương, thương là đến với nhau. Quen nhau từ bàn nhậu, quen nhau ở quán cafe, quen nhau trong thang máy… cứ thích là nhích thôi. Người ta thương nhau, về với nhau là để thế giới bớt đi hai người cô đơn (thế mà Thắng Dê vẫn cô đơn thế này ) Yêu Gái Sài Gòn không cần phải tỏ tình, cứ rủ đi cafe vài bữa, cho nắm tay, đi xem phim cho thơm, thế là thành bà xã…Tình yêu cũng có hợp tan, nếu hết thương nhau thì lại nhậu, cafe, xem phim… và thêm một mối tình mới.
P/s: Cuối cùng, người Sài Gòn là gọi chung cho những người sống ở Sài Gòn, bọn Sài gòn gốc thì bị Nguyễn Ánh chiếm đất đuổi đi, bọn Sài Gòn xưa thì đang sống ở mấy nước "Tư Bản Thối Nát" và Sài Gòn giờ toàn người " Phương Bắc"
Bài này đã được xem 1862 lần
|
Người đăng:
|
Thắng Dê
|
|
|