đò ơi !
Bên bến vắng người xưa đâu không thấy
Đò ơi đò !... đã mấy dặm trường giang…
Nhớ thương ai... ngày lặng bước sang ngang
Theo dòng nước mênh mang tình ly biệt
Người đi bỏ bến bơ vơ khôn xiết
Trót yêu thầm da diết mãi nhớ thương
Bến đò xưa …ngày cũ có còn vương
Theo dòng nước đoạn trường quan nam ải
Đời hờ hững qua bao miền tê tái
Bỏ dòng tình trôi mãi đến ngàn xa
Dâu biết rằng năm tháng sẽ phôi pha
Sao để mặc trăng ngà theo sóng vỡ
Cây sào cắm để đau lòng chuyến lỡ
Duyên bọt bèo, dang dở tận cung sâu
Bờ héo tàn sương phủ kín mái đầu
Thân phận bạc dãi dầu qua mưa nắng
Đau chiếc bóng ngập tương tư cay đắng
Ngày người đi trời nặng tím u hoài
Bốn mùa thương sầu đắng gánh hai vai
Bấy nhiêu nhớ vuốt hai dòng lệ nhiệt
Giờ xa vắng hương xưa còn hay hết
Đổi thay lòng ai giết mộng say nồng
Nước trôi xuôi, gió ngược hướng mênh mông
Bên bến cũ đứng trông con sóng vỡ
Người ở lại người đi sang bên nớ
Nửa bến trong …nửa lỡ đục bao giờ
Chân trời xa ai đã bẻ cong bờ
Đò sang bến người chờ trong ơi hỡi !….
Bài này đã được xem 1317 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|