viễn phương chờ
Hàm Dương xa nẻo Tiêu Tương quá !!!
Chẳng thấy tin về há đợi mong
Đợi trông thao thức lại trông
Trông ra ngọn gió, về trông ngọn đèn
Cái mưa gió đường đời vướng bận
Cái đau thương lòng hận không tha
Cái sầu dào dạt hôm qua
Cái tình bé nhỏ, còn xa quá là....
Ngày rồi ngày, nhớ thương điên dại
Tối bao hôm thì lại dài thêm
Cô đơn sống trọn từng đêm
Ngày thì quạnh quẽ trong tim đa sầu!
Hỏi trời đất : “ Ngày nao biến chuyển ? “
Hỏi nhân gian về chuyện đôi ta !
Hỏi rằng phải có “Tình” là :
“Hàm Dương cùng lại gần... và Tiêu Tương ?”