nửa kiếp dương gian
Ta vứt bỏ cả trời thu tím biếc
Quẫy gánh sầu đi miết đến mù tang
Ném cho xa khỏi ảo mộng lan man
Quăng gánh nợ trái ngang tình một kiếp
Qua năm tháng xót xa cho cái nghiệp
Nhân tính đời đau khiếp cõi dương gian
Trái ngang đâu gieo chi mãi ngập tràn
Thân xơ xác quan san giăng mấy dặm
Đời lặng lẽ trôi đi trong ảm đạm
Nặng túi sầu ai dám đổi cho ta
Chân âm thầm cứ bước chặng đường xa
Chợt qua bóng trắng ngà sương mái tóc
Lòng người cạn để thu buồn cứ khóc
Lệ tràn mi chảy dọc xuống môi khô
Trời thu buồn trăng trần tuột lõa lồ
Ta khờ dại đêm cô đơn rên rỉ
Đêm vô cảm chả chút vì suy nghỉ
Dạ vô tình ôm bị cực nhân duyên
Bóng đêm đen dẫn dắt tới suối huyền
Trăng ngần ngại có khuyên ta không đấy
Trăng hiểu hết vì trăng thường nhìn thấy
Thế gian này là vậy đó trăng ơi !...
Ta đớn đau dằng dặc đã nửa đời
Tình vị kỷ rã rời dương gian lắm
Ta không hận nhưng khát khao chìm đắm
Vẽ hồn nhiên ướt đẫm những lệ lòng
Huyết trong tim lạnh lẽo sắp kết đông
Lòng hoang mạc như đồng xa quạnh vắng
Đã nửa kiếp dương gian trôi lãng đẵng
Ham chi đời cay đắng rứa người ơi !...
Giận hờn ganh trắng bạc cả khúc trời
Đau nhân thế nửa đời thơ rã nát....
Bài này đã được xem 1605 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|