em nhớ...
Em nhớ năm em mới trưởng thành
Mơ màng em ngắm đám mây xanh
Chàng đi qua cửa ngừng chân lại
Chan chứa lòng em mối cảm tình
Rồi chàng lững thững bước đi qua
Phong lưu dáng điệu nét con nhà
Vời trông... em thấy chàng quay lại
Mỉm miệng em cười dưới ánh hoa
Chàng đi... từ đó em đau lòng
Tựa cửa mơ màng em đứng trông
Ngày một ngày hai xuân lại hạ
Thu về sương nhuốm nhạn sang đông
Cho đến ngày em lỡ bước đi
Trầm luân thân thể có ra gì
Đau lòng, mỗi lúc trăng thu lạnh
Nhớ đến tình chàng dạ tái tê
Em ước đem thân hoá bóng trăng
Đêm đêm vằng vặc dọi theo chàng
Kiếp này khốn nỗi đường tu vụng
Đợi kiếp sau này có được chăng
Nguồn: Thơ Thái Can/ NXB Văn nghệ, 1995.