hai cánh hồn thương
HAI CÁNH HỒN THƯƠNG
Anh về em hết chiều đông
Thôi sầu, thôi đợi, thôi lòng héo hon
Bây giờ ánh trải đầu non
Thuyền duyên xuôi mái, không còn lờ trôi!
Mấy hôm anh vắng buồn tơi
Bốn bề quạnh quẽ, chơi vơi nỗi niềm
Vầng trăng phủ bóng bên thềm
Mà sao như tối, như đen mịt mùng
Đêm dài thao thức bâng khuâng
Trông về phương ấy bao lần vấn vương
Nghe lòng dào dạt nhớ thương
Thả hồn lững thững mây sương dật dờ
Anh ơi! Em ngóng, em chờ
Trái reo để đó chực hờ cầm lên
Ngôi nhà chỉ có mình ên
Chuỗi ngày lạnh lẽo mông mênh chốn ngàn!
Canh khuya lặng ngắm trăng tàn
Nghe như ảm đạm, võ vàng tâm tư
Nhớ ngày hai cánh hồn thơ
Gặp nhau thắm thiết bên bờ sông thương
Em ngồi đan áo hồn sương
Anh đi dõi mắt trên đường tìm trăng
Nhìn ai dạ thấy lâng lâng
Một cơn gió nhẹ trào dâng sóng cồn…
Giờ đây kết mảnh trăng tròn
Tình mây với gió sớm hôm khắp vùng
Mây tan, gió hú lạnh lùng
Ngàn yêu, vạn thắm, mãi cùng thênh thang
Nguyễn Thành Sáng
NHẤT LANG THƯ QUÁN
(Nơi Tinh Hoa Thơ Ca)