tơi tả
Tơi Tả
Ôi không ngờ! Cơn giông bất chợt
Xé góc trời, gãy rớt cành cây
Hôm nào vạm vỡ thân nầy
Chỉ sau mấy tháng tan bay thịt thà!
Vài mục nước nổi ra kẻ ngón
Như khung trời loáng thoáng sương mây
Vội nghe lý sự giải bày
Uống đi! Thuốc xổ, bàn tay hết liền
Chập chờn bóng, chim hiền duỗi cánh
Nào hay đâu vướng nhánh tàn cây
Rã rời suốt chuỗi ngàn mây
Hồn, thân tan tác, đường bay rớt rồi!
Sĩ khí hùng một thời luyện võ
Bến trăng đời đây đó mơ say
Võ vàng, ảm đạm từ nay
Nẻo xa, mộng ước dựng xây chẳng còn
Ba năm dài lùa cơm không xuống
Bụng hơi đầy chỉ muốn nằm thôi
Nhưng mà lắc léo trời ơi!
Ngữa ra lại bị ngợp hơi tức thì
Sóng biển cuồng giật ghì từng phút
Bởi không tiền, lại trút sức mòn
Chợ đời mỗi bửa chen bon
Nếu không sao sống, sao còn…xương da!
Từng bao đêm hồn ta gào thét
Vọng một thời ánh biếc ngày xưa
Nhớ nhung, tiếc nối sao vừa
Hoa xuân nở rợp, gió lùa trăng thanh…
Trong tận cùng mong manh phận bạc
Quả tim đơn kéo nhạc đưa về
Người ơi! Hãy nhớ câu thề
Dầu cho tơi tả, chớ hề…rụng nha!
Kỷ niệm một thời khốn khổ!
Nguyễn Thành Sáng