vầng trăng đã khuất
VẦNG TRĂNG ĐÃ KHUẤT
Em ơi! Một mảnh trăng sương
Sớm nhòa nhạt ánh bên đường còn đâu
Đã chìm, đã khuất từ lâu
Phía sau vách núi nát nhầu hồn soi!
Chiều tàn lặng vắng chơi vơi
Thả niềm vương vấn một thời bến sông
Bây giờ tim đã hóa đông
Đâu còn nhịp đập ngân trong thuở nào
Ai kia một cánh hoa đào
Cả bầu lộng ánh đón chào sắc xuân
Tiếng đàn điệp khúc bâng khuâng
Để sầu héo hắt muôn phần mà thôi!...
Nguyễn Thành Sáng