thăm thẳm nỗi đau
Mẹ nhìn về hướng mông lung
Gió mưa lụt lội miền Trung xót lòng
Cả đời mẹ đã long đong
Bây giờ hóa đá nhìn sông chẳng bờ
Ngôi nhà che chở tuổi thơ
Nào hay cả tiếng ầu ơ cũng chìm
Ai người sờ sững lặng im
Hồn chênh chao lũ biết tìm tựa đâu ?
Tại sao mãi nặng oằn đau
Chiếc đòn gánh của hai đầu yêu thương ?
Mẹ ơi ! Hai chữ đoạn trường
Cứ dùng dằng mãi quê hương của mình