773 - nỗi niềm người xa xứ
Tuyết rơi từ sáng tới chiều
Mình em lạnh lẽo cô liêu bốn bề
Quê hương vời vợi ngày về
Cô phòng, tuyết buốt não nề ai ơi
Thèm mơ … dẫu ánh trăng lơi
Thèm hương bếp lửa, thèm lời sẻ san
Thèm màu hoa, cỏ đồng làng
Thèm nghe “tiếng ngọc”, “tiếng vàng” - con yêu
Nhìn trời thăm thẳm liêu xiêu
Dưới chân đất thấu chín chiều quặn đau
Trầu sầu vôi nhạt úa cau
Buồn trông cánh nhạn mà đau đáu tình
Quê hương! Ôi thấu cho mình
Chơi vơi đất lạ, tâm linh rối bời
Người ơi! Người hỡi! Ơi người!
Sương khuya tiếng vạc vọng lời …
Biết chăng?
8 - 12 - 2011*