anh yêu em chẳng bao giờ lỡ muộn
ANH YÊU EM CHẲNG BAO GIỜ LỠ MUỘN
( Viết trên cảm xúc của bài thơ NÓI VỚI NGƯỜI TRONG MỘNG của thi sĩ Hoa Văn)
Chẳng dám nói thật lòng, người em nhỏ
Tiếng trái tim hoà lẫn tiếng buồn vui
Đã cố nói nhưng chưa thể nên lời
Như thỏ đế trong mây mưa bão gió
Vẫn câm lặng chẳng thể nào mà ngỏ
Ý thơ say, trong bụi cát trùng bay
Em là đêm hay em đã là ngày
Đã quen lắm sao vẫn còn xa lạ
Tim anh đập cồn cào xôn xao quá
Biết bao giờ mới bắt kịp được em
Sương khói thở hơi nồng của bóng đêm
Em là sóng em là trời mưa bão
Hoa đẹp đẽ trên mùa sang xiêm áo
Em tuyệt vời còn ướp đẫm tình thơ
Trăng vô tư như thể những cuộc cờ
Anh chỉ yêu em và em là số một
Đời vẫn vậy có chắc gì là thật
Cuối cùng rồi còn có bụi tình thương
Nói đi em đừng sợ những canh trường
Anh sẽ đợi qua những ngày khốn khó
Đời vẫn vậy là lành hay là gỡ
Anh mơ em trong những giấc miên hành
Biển đã khóc cho dậy sóng ân tình
Mình hãy hát dẫu là hay hay dở
Mơ ôm em vậy cũng là đã đủ
Bông hồng xanh, xanh thắm nụ từ tâm
Để anh biết em vẫn mãi lặng thầm
Như sương khói làm ngọn đèn chẳng tắt
Ôi hạt lúa của ngày xưa lép, chắt
Mặt trời lên bên những ngọn đèo mây
Em còn lại như nhân chứng đêm ngày
Anh sẽ đứng cho em hoài xinh đẹp
Em rực rỡ cho anh sầu tội nghiệp
Lá còn rơi cho ngày mới trong xanh
Em long lanh đôi mắt ướt hiền lành
Anh thảng thốt ngỡ ngàng như chưa thấy
Em đã thắp đáy hồn anh thức dậy
Ta cùng nhau lặn xuống đáy sông thơ
Cám ơn em đã trân quý thời giờ
Cho anh được thế nào là diễm phúc
Trăng đã rụng vào tim anh tiềm thức
Còn có em bên những nét thì thầm
Ôi ân ái mộng mơ với xa gần
Anh sẽ tặng em con thuyền biển cả
Em của anh là tình hoa một đoá
Em cho anh tuyệt đỉnh của ngày nay
Hãy đến bên anh hết giấc mộng này
Anh yêu em chẳng bao giờ lỡ muộn
Trần Minh Hiền Orlando ngày 10 tháng 11 năm 2016