mở lòng
Kẻ thi sĩ thương vì chiếc lá
Một sớm mai lá sơm xa cành
Xa lộc biết xa ngày hạnh ngộ
Cảm đất trời đã độ phân ly
Những vần thi là gì có thể
Thương đất trời, nhân thế mà thôi
Lấy lòng đã mồ côi tình cảm
Hòa theo dòng cho gió thổi muôn phương
Cho cây cỏ, một niềm vương vấn nhỏ
Chút ân tình bỏ ngõ tuổi thanh xuân
Chút hoài niệm với tình thương nhân loại
Đem hồn này đến khắp cội cùng cây
Đón nắng biết phút giây bình thản
Nơi nồng nàng hương vị thân thương
Những tình cảm bình thường nhưng chẳng nhỏ
Tỏa ngập lòng, và khắp cả muôn phương.