Poem logo
Poem logo

gọi tên nỗi nhớ

Tác giả: Đào Thanh Liêm
Biết không này em hỡi?
Lòng anh tràn những xót xa
Vào những ngày trời thu chớm lạnh.
Giờ tan ca,
Em về nhà vội vã,
Bụng cồn cào những cơn đói em quên.
Sao không phải là anh?
Người bên cạnh để em hờn em trách.
Mà mãi tận đâu
Anh chỉ biết lặng thầm.
Những dòng tin anh viết rồi để ngỏ,
Giấu nhẹ nhàng trong ngăn kéo tên em.
Anh muốn bắt vầng trăng kia minh chứng
Cho những niềm,
Lòng anh còn e ấp.
Dù vằng vặc trăng soi hay chiếc mây kia phủ lấp.
Sẽ nói hộ lòng anh một nỗi nhớ tấp nập.
Nỗi nhớ không tên
Anh quên chưa kịp đặt,
Để em hờn anh trong phút chốc?
Anh vỗ về
An ủi.
Em mặc kệ, cho đáng đời anh đi.
"Ai biểu anh làm em buồn em ngóng?"
Mắt héo gầy, môi cũng như sắp khóc.
Anh ân cần, tha thiết, e ơi
Lòng anh đây chẳng kém một bầu trời
Trong màn đêm lấp lánh
Mỗi ánh sao là một điều anh nghĩ
Nhưng nhủ rằng
Đừng để em bận lòng thêm nữa.
Một ngày dài,
Em vất vả,
Anh thương.
Nào hãy tựa vào vai anh mà nghĩ
Một bờ vai chỉ để dành cho em.
Để biết rằng tình anh là trung thực
Cùng những đêm dài
Đôi ta thao thức.
Anh đủ sẵn sàng đưa em qua bờ vực
Của bộn bề tấp nập,
Hay phong ba, sóng gió nơi cuộc đời
Còn nếu một ngày em hờn anh không nói
Thì buộc lòng
Nỗi nhớ
Anh cũng phải gọi tên.

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm