không đề
Bóng chiều nghiêng trên con đường đất lạ.
Nặng bước lòng người một nỗi xa quê.
Đông sẽ tàn nhưng tâm tư mịt lối.
Xuân tràn về không mai vàng xứ lạ.
Nghĩ đến thôi đã thấm sợ xuân về.
Vạn nụ cười chôn cất hạt sầu riêng.
Gắng sức mưu sinh cho trọn kiếp này.
Một kiếp nghèo tha hương nơi đất khách.
Hiệp Thành 24__12__2016