hơi ấm đường rừng
      
      
      
      
        Bao nhiêu lá rừng trút xuống lối em qua 
đã tan ra thành đất bùn dấu dưới bàn chân vô số 
Và những dấu chân voi chân hổ 
Em bỏ lại đằng sau 
Bao ngày nắng đêm mưa bề bộn những lo âu 
Lòng anh trải theo những con đường sâu hút 
Trên đá nhọn, nơi bàn chân em bước 
Con đường sống lại mỗi ngày nối những bàn chân 
gùi cõng 
hành quân 
Tuôn vào chiến dịch bốn mùa xuân, hạ, thu, đông 
Con đường mới quen đã lạ 
Anh đi với trái tim mình rộn rã 
Và hơi ấm bàn chân em làm giao liên 
Con đường dài xuyên mưa xuyên nắng 
Con đường dài xuyên ngày xuyên đêm 
Nhiều dốc lên chênh vênh 
Nhiều dốc xuống chơi vơi 
Và những bãi bom 
vàng hoe khét lẹt 
Những khúc ngoặt thoáng tanh mùi biệt kích 
Đêm bặt tiếng thở của rừng sâu 
Một kiếp cây đã hết tuổi xanh rồi 
Ngã xuống 
Và thảng hoặc những tiếng gầm ghê rợn 
Tất cả bỗng trở nên thân mật, lành hiền 
Anh nghe ấm hơi cười trong sắc lục 
Anh đuổi theo những vần thơ đang hát về em 
Anh đã gặp dọc đường 
Thật nhiều cô gái trẻ 
Nhiều cô hồng hào khoẻ mạnh 
Nhiều cô xanh mét yếu gầy 
Có cô cõng hàng nặng trĩu trên vai 
Có cô mắc võng nằm lại bên đường chờ lui cơn sốt 
Tất cả đều vui vẻ nhắc tên em 
Không một thoáng lo âu, sợ sệt 
Họ như đang ở nhà 
Họ lặng im hay họ hát ca 
và mỗi dáng mỗi hình đều nhắc 
Đến riêng phần hình dáng của riêng em 
Đến riêng phần sức lực của riêng em 
Đến một phần cuộc sống của riêng em 
Đến một phần mơ ước của riêng em 
Lòng cảm phục khiến anh trào nước mắt! 
Em nhỏ xíu như cây nứa tép 
Và mong manh như một chấm nắng thu 
Em, nhìn đằng sau chỉ thấy chiếc ba lô 
Một nhành lá cũng làm em chậm bước 
Một tảng đá còn khó khăn hơn 
Đặt chân vào đâu, vào đâu cho khỏi ngã 
Từ trên yên xe đạp 
Giữa đường áo tím bay 
Mà nay rẽ lối mây 
Bàn chân nhỏ giẫm lên bao đầu núi 
Xông vào nơi lửa khói để làm cây chông nhỏ giết thù 
Em đã vượt qua bao thử thách bước đầu 
Đi làm người chiến thắng 
Bao lo âu đã hoá niềm kiêu hãnh 
Anh nhẹ nhàng sao như cánh chim bay 
Qua khe qua dốc 
Có phải em đã nhặt 
Trong những bước đi đầy ý chí của mình 
Cái âm u lạnh lẽo của rừng 
Bao khó nhọc trên con đường ra trận 
Rừng hôm nay như vườn đầy quả chín 
Anh chỉ còn nghe rộn rã tiếng chim reo.
5.1968 
Bài thơ này được tác giả viết cho người yêu khi cô gái phải tới xa hơn về phía Tây và biết rằng khó có cơ hội gặp lại.