Poem logo
Poem logo

hơi ấm và lời bình

HƠI ẤM
T/g: Hồng Dương

Hè đi bỏ lại cảnh tiêu điều
Bỏ dáng ngơ ngây ở cuối chiều
Để miền nhung nhớ giăng giăng lạnh
Nép chặt trong lòng áng tịch liêu

Khuya trời gió lạnh trở sang canh
Giọt sầu len mắt xói qua mành
Không biết thu giờ đang đợi sẵn
Đến tận đau thương hỏi có đành

Có làm thân lạnh lúc mưa sa
Vạn xứ cắch ngăn ngóng mẹ già
Mượn hơi con thở chờ dâng mẹ
Ấm lại mảnh lòng ở rất xa...

LỜI BÌNH
Nguyễn Thảo

MẸ CỦA ANH

Những ngày gần đây Sài Gòn u ám, cứ mưa tầm tã. Mưa dầm dề, mưa như tiếng nỉ non, day dứt của đất trời mãi không thôi. Mưa như thế nên đường Sài Gòn dần biến thành sông. Bắt gặp bài thơ anh viết bằng cả nội tâm càng làm thổn thức bao trái tim của những người con xa quê khi nhớ về Mẹ.

Khi chào đời, bàn tay con nắm chặt từng ngón tay Mẹ, hơi ấm từ bàn tay con làm dịu nỗi đau mà Mẹ vừa trải qua. Khi chập chững biết đi, bàn tay con nắm chặt bàn tay Mẹ như một chỗ dựa vững chắc giúp con bước mà không bị té đau. Ngày đầu đi học, bàn tay con nắm chặt bàn tay Mẹ để xua tan nỗi sợ hãi trong lòng…

Và "Trên Trái Đất này, không có món quà nào ngọt ngào bằng tình yêu thương của người Mẹ cho con mình" (Cicero). Bởi lần đầu biết đường đời không bằng phẳng, bàn tay con nắm chặt bàn tay Mẹ để được nghe những lời an ủi động viên: “Con ơi, có ai đi mà không vấp ngã một đôi lần…”.

Cả ba khổ thơ hầu như không có tiếng gọi Mẹ nhưng là tiếng lòng của người con “bỏ dáng ngơ ngây” bật trào, vút vào thinh không giữa “cảnh tiêu điều” ở “cuối chiều” làm bật lên “nỗi nhớ giăng giăng lạnh”: “Mẹ - quê hương” trong sự hoài niệm “nén chặt lòng áng tịch liêu” càng trở nên khắc khoải:
“Khuya trời gió lạnh trở sang canh
Giọt sầu len mắt xói qua mành
Không biết thu giờ đang đợi sẵn
Đến tận đau thương hỏi có đành”

Giữa cảnh trời đất mù mịt ấy, khung cửa nhà bên với ngọn đèn nhỏ dờn dợt vàng phát ra tiếng hát đầy khắc khoải:
“Mẹ ơi, con đã già rồi/ Con ngồi nhớ mẹ khóc như trẻ con”, “Mẹ ơi! Thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình”, “Con ngồi ngơ ngẩn nhớ ngôi nhà xưa/ Ngày xưa cha ngồi uống rượu, mẹ ngồi đan áo/ Ngoài kia, mùa đông cây bàng lá đổ”...

Tâm hồn thi sĩ “lạnh lẽo đến tê tái”, “giọt sầu len mắt xói qua mành” không đưa người đọc vào thế giới của tuổi thơ với cả một khung trời ngập tràn kỉ niệm bên gia đình nhỏ yên ấm có Mẹ, có Cha, có chị em nghèo nhưng mà ấm áp mà là tiếng thét “đến tận đau thương” của người con đã trải qua những va vấp, đã có những hạnh phúc, cũng đã có những đắng cay, đã có những người phụ nữ đi qua cuộc đời “bật lên hỏi có đành” khi nhìn thấy một chân lý bất biến: “Mẹ là người đầu tiên, là người đàn bà mãi mãi không bao giờ phản bội, ngay cả khi con ngu dại một đời”. Thật là một sự xót xa đan xen lẫn sự hối tiếc về quãng thời gian đã xa cùng một tình yêu vô bờ bến đối với Mẹ, lòng cồn cào thương nhớ đến trào nước mắt như thầm gọi “Mẹ ơi, Mẹ ơi..!”.

“Có làm thân lạnh lúc mưa sa
Vạn xứ cách ngăn ngóng mẹ già”
Ngôn ngữ trần gian khờ dại quá, làm sao con đong đầy hai tiếng: “Mẹ ơi!”? Nhớ người, rơi nước mắt, xin Thượng đế thương xót người Mẹ của tôi!...

Lặng người… Bởi tình yêu của Mẹ anh giống như Mẹ em và bao bà Mẹ ngoài kia, cuồng nhiệt và lửa cháy. Nó nhẹ nhàng và hiển nhiên như thể không khí ta đang hít thở vậy. Nó luôn trong vắt và hiện hữu mọi lúc mọi nơi:
“Mượn hơi con thở chờ dâng Mẹ
Ấm lại mảnh lòng ở rất xa...”

Mẹ có thể tha thứ tất cả mọi lỗi lầm của chúng ta và không bao giờ đề cập tới những sai lầm mà ta gây ra dù là một, hai hay nhiều sai lầm. Mẹ luôn là người âm thầm dõi theo từng bước chân của con và luôn sẵn sàng đỡ dậy khi con bị té ngã. Mẹ là người duy nhất trên cuộc đời này, thấu hiểu những điều mà đứa con muốn nói mà chưa thể nói được.

“Con của Mẹ nếu buồn hãy cứ khóc, đừng giấu nước mắt vào trong như nhiều người khác từng nói. Con khóc cũng không sao cả, nếu nước mắt giúp nỗi buồn của con trôi đi và giúp con cảm thấy nhẹ lòng hơn. Cuộc đời này còn nhiều thứ con phải đi qua, phải nếm trải. Đừng vội buông bỏ”.

Con xin lỗi vì những lần yếu lòng làm Mẹ lo lắng. Con xin lỗi vì những lúc bất đồng khiến Mẹ mệt nhoài. Con xin lỗi vì những nông nổi của tuổi trẻ khiến Mẹ thành người bất lực. Con xin lỗi vì đã bỏ lỡ tình thương của Mẹ quá nhiều lần như thế…

Phải chăng, trong mắt tác giả, con vẫn mãi là đứa con bé bỏng cần sự lo lắng, chở che. Dù cuộc sống có khó khăn, Mẹ sẽ luôn là điểm tựa vững chắc nhất của con đến suốt cuộc đời. Cảm ơn cuộc đời vì đã cho con được là con của Mẹ!

Kính chúc những người Mẹ của chúng ta luôn mạnh khoẻ, sống vui và hạnh phúc để thấy con cháu khôn lớn, trưởng thành với những gì mà con mình lựa chọn, anh nhé.

Và cũng hi vọng mỗi ngày với anh Hồng Dương ở đất phương Nam không có mùa thu như ở quê nhà nhưng cuộc sống sẽ bắt đầu bằng việc thức dậy và yêu thương gương mặt hiền hoà của Mẹ, mở mắt ra anh sẽ luôn tìm thấy sự bình yên và lòng vị tha quanh đây. Bởi người Mẹ nắm lấy tay con mình chỉ trong một lúc, nhưng trong trái tim của con là vĩnh viễn.

Tặng anh bài thơ nhé!

NHỚ MẸ

Cánh hạc phương nào Mẹ ruổi dong
Đường trần cách biệt kiếp quay vòng
Dây trầu ngơ ngẩn tìm vân nguyệt
Khói bếp bơ phờ quyện vũ phong
Sóng biển dâng nhòe khi sáng nhớ
Con thuyền khuấy động lúc chiều mong
Đành thôi số đã do trời định
Tay gạt đầy vơi mắt lệ tròng.
Mai Thảo

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm