nhớ cha buổi cuối đông
Cơn gió bấc cuối mùa se se dịu
Mùa đông tàn sương níu buổi hoàng hôn
Giữa cảnh chiều mang mác sợi tơ buồn
Ngồi bên mộ lòng con đau chợt khóc
Cha đã vắng mấy mùa đông nặng nhọc
Bụi phong trần mái tóc ngã màu con
Vẫn sớm khuya lam lũ dọc lối mòn
Bất chợt thấy héo hon cha một thuở
Dòng ký ức gọi lòng con nức nở
Con nhớ cha ... nhớ lắm hỡi cha ơi !...
Dưới trời sâu đời cảm thấy chơi vơi
Càng thương cảm một đời cha lặng lẽ
Dòng đời chảy qua muôn màu muôn vẻ
Cực đời cha ... đã xé nát thân người
Đã bao năm tầm tả dưới mưa rơi
Và nắng cháy rã rời trong xuôi ngược
Bao dĩ vãng hiện về như cày xước
Bật hồn con nước mắt ứa nhạt nhòa
Làn khói nhang trầm lắng tỏa trôi xa
Một khối nặng đang chèn chen trong ngực
Đông đã cuối bấc còn lay từng lúc
Để hồn chiều cũng nức nở bơ vơ
Con thương cha đến độ chết dại khờ
Chắp tay niệm lòng chờ đêm đừng vội
Tết gần đến mà lòng con nhức nhối
Hồn cha đâu mau vội đến với con
Sao chỉ còn một mấm mộ cõm còi
Tâm òa vỡ đau xoi vào tiềm thức....
Bài này đã được xem 1233 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|