đơn côi
Nhìn ngày tháng trầm mình trong sương khói
Đêm ngàn sâu le lói những vì sao
Lòng bâng khuâng trôi dạt đến nơi nào
Lòng tự hỏi trời cao tình mấy nỗi
Qua thác lũ dòng đời bao tội lỗi
Ta xa em ôm mối mộng tương tư
Nhớ làn hương xưa cũ cứ ảo hư
Nghe hơi thở như vừa thoa lên mặt
Trong đêm lạnh nghe lòng mình quặn thắt
Đêm đơn côi tím ngắt một màn buông
Nhớ làn da mịn mượt tự suối nguồn
Hương mùi tóc nhẹ suôn như trăng lượt
Phải chi được bàn tay em tha thướt
Lời nhẹ êm cho bớt nỗi đơn côi
Nhớ làm sao ánh mắt lẫn đôi môi
Đam mê ngã giữa đồi thơ hoa nhụy
Nhưng ta biết đôi khi là mộng mị
Em ơi em tư ý dỗi tư tình
Để trăng kia cũng ngơ ngẩn lặng thinh
Làn sương trắng buông mình nằm trên lá
Ai cũng hiểu lòng người đâu sỏi đá
Rét tâm hồn buốt giá thấu tận xương
Chén men tình nghe dịu vợi đêm sương
Mai có chết hồn vương theo ngọn lửa...
Bài này đã được xem 1524 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|