Poem logo
Poem logo

mắt hoàng hôn

Tác giả: Vuviethung & AI CHÂU 49
MẮT HOÀNG HÔN

Biển trời miên man gió mây lồng lộng.
Nắng hoàng hôn tắt lịm tự lâu rồi.
Đường vạn dặm khiến tình ta dang dỡ.
Giấc mơ đời hẹn ước đến trăm năm

Một thoáng hoàng hôn cho ta nỗi nhớ
Vết đau nào oằn nặng trái tim côi.
Đợi bình mình trao sự sống tuyệt vời.
Đường ngắn lại đề tình ta mở lối.


Dĩ vãng cuộc đời gợi ta nỗi nhớ.
Nỗi cô đơn nặng gánh tấm thân gầy.
Sợi tóc buồn đong đầy từng nhịp thở.
Lòng ngẫn ngơ , ta ngỡ chẳng phải mình

Hãy đến với nhau khi còn có thể.
Câu thơ buồn không thể tắt yêu đương.
Sợi tơ tình luôn cứ mãi vấn vương.
Niềm hoài vọng khiến ta cười ngạo nghể.

VH.

Đường nào bên nhau giờ xa, xa lắm
Chỉ thấy bầu trời cùng gió đi hoang
Và biển lớn ôm từng cơn sóng dại
Chờ một ngày như thấy đã trăm năm

Mặt trời bình minh ! vội vàng chợt nhớ
Cơn đau vết hằn bật khóc trong mơ
Con đường thật dài,vừa qua khép lại
Một hoàng hôn về trong nỗi hao gầy ...

Từng ngày đi qua bến đời dĩ vãng
Sợi tóc ưu phiền mang dấu cô liêu
Nhớ thật nhiều rồi chìm trong quên lãng
Ngồi vu vơ bỗng thấy không là mình

Tìm gì cho nhau khi còn khoảng vắng
Câu thơ buồn lụn tắt đã từ lâu
Trời mênh mông mà sao đầy cô quạnh
Bóng tôi về hứa hẹn giữa sương tan

AC49
******

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm