sám hối
Lòng nhân thế thật vô chừng vô đối
Giữa dòng đời trôi nổi mãi buông lơi
Giữa ngàn sâu cuồn cuộn chảy sóng bời
Nên đâu biết đầy vơi bao chua chát
Anh lạc lõng giữa vô cùng xao xác
Của lòng người bỏng rát vết thương đau
Của con tim đang dồn dập nỗi sầu
Giữa vô vọng vực sâu đầy cay đắng
Nửa hồn chết nửa vành môi xót mặn
Nửa hồn thơ anh lặnh ngắt tâm tư
Xuân có gì ?... xa thấp thoáng ảo hư
Đêm lạnh quá đông như là chưa hết
Đêm trống trãi giữa vô chừng mỏi mệt
Giấc chẳng thành thêm vết nặng chân chim
Giữa ngàn trùng mà chỉ biết lặng im
Câu thơ rớt rồi chìm vào xa lắc
Đông chưa hết giọt mưa rơi lác đác
Giọt lạnh lùng vỡ nát những hoài mong
Giọt lênh loang bạc phếch miệt môi hồng
Đông kết lại thành bông hoa tuyết trắng
Trời phương ấy mùa xuân về thầm lặng
Giữa vô biên ánh nắng thật hiếm hoi
Đất trời nam trong suốt đón xuân ngời
Xuân gõ cửa gió khơi hương hoa cải
Anh nhặt nhạnh những gì còn sót lai
Giọt nắng vàng rơi vãi ở bên song
Luận dụng thần cho khăng khít tương đồng
Làm quà tặng em trong ngày Tết đến
Đông sẽ hết cho hương hoa đông kết
Gói làm quà anh tết tặng cho em
Gửi tặng em ngọn gió đất phương nam
Cho xuân sắc đẹp thêm cùng nỗi nhớ...
Bài này đã được xem 1176 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|