từ nay mặc để đời điên
Hồn ta khóc mắt ta nhìn trơ trọi
Tim ta đau... đau nhói đến tận cùng
Dạ ta sầu lạc đến cõi mông lung
Miền nghĩa ái lạnh lùng và vô cảm
Cơn gió thổi khi chiều về ảm đạm
Gốc cây già làm bạn với ta ư ?,...
Đớn đau đang gào khóc tủi hận nư
Nên tâm tưởng mỏi nhừ trong suốt kiếp
Ta không trách bởi đời là cái nghiệp
Trời hại ta ...ta ghét tận ông Trời
Chúa ê chề nên bao bận lệ rơi
Ôm thương tích ai ơi đời có hiểu
Đời dày xéo hồn ta bao nhiêu kiểu
Ta hiểu rồi ... im bảo có ... gì đâu
Đã bao năm ta sống giữa u sầu
Bao năm nữa bao lâu đời buông thả
Bao công sức thả vào dòng vất vã
Chả được gì... ta trả hết cho ngươi
Gió mây ơi ! tan tác đến rã rời
Con trăng khóc lệ rơi nằm dưới mộ
Ôm cát bụi ngẫm tình sâu mấy độ
Kiếp thương đau ... chưa ngộ hết vị tình
Thôi từ đây ta nguyện kiếp làm thinh
Mặc đời đểu... mặc mình đau vô đối ...
ĐH,QT.20.03.2017
Bài này đã được xem 760 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|