vô vị đời nhau
Nếu một ngày quả đất bỗng tan ra
Cho muôn loại vỡ òa trong tỉnh ngộ
Tình vô cảm ngập chìm trong đau khổ
Vị kỷ lòng bên số phận hoang mê
Nếu một ngày trăng chết đứng não nề
Sương khói loãng chiều về không bến đợi
Kìa cơn gió vô hồn đi chới với
Cho loài người đau tới ngưỡng thương đau
Nếu một ngày ta chết giữa trời sâu
Mây thấu hiểu trăng sầu em có khóc
Lòng đời thỏa vui cười thôi trách móc
Thơ ta buồn đêm mọc cánh bay đi
Đêm lại đêm lệ ráo quạnh bờ mi
Hồn tuẫn tiết còn gì trong máu huyết
Ta gào thét vị đời trong vọng tuyệt
Hỏi ăn năn ai biết có bao giờ ?!...
Nếu tình đời cứ đẹp tựa bài thơ
Đêm sám hối bên bờ sương phiêu lãng
Ta mộng ước tan vào trong mây trắng
Cho chiều hồng ôm nặng giấc mơ xanh
Em có nghe hương tình ái mong manh
Cây trân trọng hóa thành hoa hạnh phúc
Bao cay đắng chết vùi trong tủi nhục
Để bưa lòng ca khúc hát trời cao
Em có nghe tim đã phải thét gào
Ái khanh hỡi ! hoa nào hoa không nhụy
Hồn anh cháy giữa trời mây thiên lý
Em đi rồi ... vô vị ... cả đời nhau...
Bài này đã được xem 1320 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|