916 - tôi và thơ (i)
Tình yêu của tôi dài ngày như cỏ mọc
Cánh cò chấp chới trên cánh đồng lúa xanh rờn
Em trú ngụ trong một ô kỷ niệm và phía chân trời xa
dù cơm tám mới dẻo nhưng chưa có màu hương ai đó
thấp thoáng hồn hoa trong màn mưa
khêu gợi mỗi ngày
mọi nơi
bên cái bóng mơ hồ - mang hình dạng của tôi.
Tôi đá vàng
theo nghĩa nhân văn;
nương gió để mọng cánh diều thơ mộng
hóa tiếng sáo thấm hồn quê giữa hoàng hôn khát vọng
vì sự thăng hoa cho hồn bay bổng và chút ích kỷ của con người.
Lãi đời tôi:
- trầm tích có thể hóa bể dầu nuôi ngọn lửa
làm nên tên tuổi
mát mặt tổ tông
- kim la bàn giúp con cháu (ham thích tìm tòi, khám phá vươn lên) trong khu rừng rậm rạp hay sa mạc mênh mông
đi đúng phương đời
- mảnh ghép trong bức tranh thân phận kiếp người
nhét đầy kho báu
khi chạng vạng lên ngôi và thời gian nhàn nhã
- những nốt nhạc du dương,
lắng vào hồn ru lúc bình sinh thư thái
- ngôi sao lấp lánh ban mai gây niềm hưng phấn,
khích lệ bước chân đi tiếp cuộc hành trình.
Tôi hái được những bông hoa hương sắc những quả ngọt thơm ngon (đối với tôi)
kết từ niềm say mê, chiêm nghiệm
suy tư khi tâm hồn ngây ngất phiêu linh
- thành quả của một kiếp sống sinh sôi
tồn tại từ đôi bàn tay phồng rộp
thẫm đẫm giọt tinh túy một con người.
Tôi yêu đến đêm - bất - tận …
17 - 5 - 2012*