924 - ta “ra đi”
Rồi một ngày nào mặt trời vĩnh biệt
Ta nghỉ ngơi sau dầu dãi cuộc đời
Tấm thân này trả lại cát bụi thôi
Công cha mẹ từ đây đành uổng phí
Giọt sương rơi gõ bên thềm huyền bí
Ta giấc thiền thanh thản chốn thiên thu
Có còn gì trong đáy túi sồng nâu
Theo âm buồn ru ta ở cõi vắng !
Chỉ còn lại vết thời gian câm lặng
Kiếp phù du bèo bọt với mơ hồ
Có nuối tiếc những gì lòng thương nhớ?
Âm tên mình rêu mốc … gió vu vơ
Khi ta đi chắc có một trận mưa
Một khoảng trống ngôi nhà và tưởng tượng
Một giọt đau không bao giờ khô được
Một cuộc chia ly biền biệt năm ngần
Con đường làng sáng thiếu một bàn chân
Bờ tre biếc vắng chiều một cánh võng
Đồng lúa trưa vàng thinh không chớp nắng
Dòng sông yêu cô tịch dáng trăng ngà …
Giấc mơ lạ chợt tỉnh dậy trong ta
Cõi vô thường vẫn chan hòa ánh lụa
Chim ríu rít gọi nhau mùa sinh nở
Ve hồi nhà da diết tiếng hẹn xuân.
24 - 5 - 2012*