muốn gọi em mà không thể
Muốn Gọi Em Mà Không Thể
Anh mãi nhớ tháng năm mùa hạ trước
Gót phiêu bồng thả bước nẻo đường xa
Khoảnh khắc say ánh ngà trên sóng nước
Rồi cảm nhìn óng mượt một cành hoa!
Dưới đêm trăng vi vu luồng gió nhẹ
Hoa lắc mình he hé nửa chừng xuân
Hương thoang thoảng loang dần theo cõi lộng
Khiến dạt dào lay động nỗi lâng lâng
Một cái gì chậm chậm chảy vào tim
Anh bỗng muốn ôm hồn em trong đoá*
Tay dang ra, lại chợt nhớ con thuyền
Mùa thu trước đã chìm bên vách đá!
Còn đâu nữa để chở em vào mộng
Cùng nâng ly rượu nóng đượm men tình
Trải hồn yêu bồng bềnh trên dãy sóng
Hòa không gian lồng lộng vỗ lênh đênh…
Đành lặng lẽ trở về khu vườn vắng
Ôm cây đàn, bậu bạn với mây sương
Tìm phôi phai, vơi buồn đau hụt hẫng
Muốn gọi nàng mà chẳng thể lời buông!...
5/5/2017
Nguyễn Thành Sáng
* Đóa hoa