trôi theo gió vô tình
Tôi như con trâu già sau buổi cày mệt mỏi
Nằm phơi mình dưới bóng truân chuyên
Nhai, nhai mãi những cọng đời phiền lụy
Ngọn gió vô tình cuốn hút tôi đi.
Tôi đứng lặng sờ tim mình thổn thức
Nghe rất đau ở tận đáy tâm hồn
Đời vốn lạ từ khi tôi mở mắt
Cứ tưởng mình đang sống giữa thân quen.
Ôi khốn nạn kiếp trâu cày viễn xứ
Thửa ruộng đời cày mãi vẫn chưa xong
Buổi sáng lao đao buổi chiều khốn khó
Đêm của tôi dằng dặc nhớ quê nhà.
Dẫu đã đi xa nửa vòng trái đất
Vẫn còn đau nỗi sợ của quê xưa
Đêm nằm ngủ giật mình nghe chó sủa
Tưởng công an gõ cửa “hỏi thăm” mình.
Bừng tĩnh dậy thấy mình đang ở Mỹ
Lòng gai đâm…tâm sự kẻ lưu đày
Tôi là lá hay tôi là bong bóng
Để gió vô tình cứ cuốn trôi đi.
Hùng Vĩnh Phước
11/2005