đời lữ thứ
Rong ruổi bao mùa với nước non
Phờ râu ngẫm tính cuộc vuông tròn
Dăm lần khổ hạn rèn tâm sáng
Một kiếp phong trần giữ dạ son
Đã dám chường thân cười tuế nguyệt
Nào đâu rụt cổ khiếp roi đòn
Lưng bầu tửu nhạt hòa sông núi
Nhấp cạn cung sầu vẫn thấy ngon.
#SôngLam _ 31.03.2017