đêm huyền vi
Hai đường thẳng song song bao giờ gặp
Tiệm cận tình vô tận đến vô biên
Ta và em hai ngả cách xa miền
Sương phủ kín cung thiềm thêm giá buốt
Đêm khắc khoải gió bâng khuâng suôi ngược
Ngẩn ngơ hồn mấy ngưỡng nhịp sóng rung
Run theo run lên sợi nhạc tơ chùng
Mà âm điệu lạnh lùng màn miên viễn
Chiếc lá rụng trôi về nơi xa biệt
Sương mơ màng qua tiếng khóc thời gian
Dĩ vãng đau theo khói bui mây tan
Đây duyên nợ ngập tràn cùng cay đắng
Đường tít tắp bóng người đi im lặng
Mơ về đâu thêm nặng gánh chờ mong
Ánh trăng soi nghe lạnh giá cung lòng
Lời hẹn ước âm không chừng vọng lại
Chân trời ấy khuất tầm nhìn mãi mãi
Gió chiều say.... hương trái ngọt xuân thì
Ánh trăng vàng khẽ chạm vỡ làn mi
Hương cỏ mọc xua đi mùa ký ức...
Khúc ly biệt dâng sầu trong lồng ngực
Đặt lên môi nụ nức nỡ hư linh
Đêm huyền vi vẽ bóng lẫn với hình
Cười sặc sụa tử sinh chi kề cận....
Trong phút chốc cơn tình say mê mẫn
Nghe nghẹn ngào nguyệt tận bóng hàn đêm
Hồn chơi vơi ta cắn nát môi mềm
Đêm bội lạc bên thềm khuya lơ lững...
Bài này đã được xem 972 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|