vạn cổ sầu
Bóng chiều lịm chìm trong mây trắng
Thiên cổ buồn lay mảnh hồn buông
Ta ngồi dệt mộng chiều vuông
Đan tâm tư lại gửi hồn trăng rơi...
Nhìn sương khói ngẫm đời kĩu kịt
Lá nghiêng lòng chiều biết về đâu
Giọt sầu đọng đáy mắt sâu
Gót hoàng hôn vỡ tan màu tím mong...
Xa thấp thoáng một vòng ngũ sắc
Giấu tình trong quánh đặc nỗi niềm
Ánh trăng mềm mại nghiêng nghiêng
Thấy hàng mi rũ cánh đêm khép hờ...
Màn tím biếc huyền mơ mở cửa
Vạn cổ sầu len giữa con tim
Vách chiều .... như cứ lặng im
Có nghe trăng khóc lặn chìm dưới khe...
Khuôn vàng nhuộm một bè sóng sánh
Rực rỡ màu .... ảo ảnh em xa
Cho đêm nhớ cánh tay ngà
Gió mơn man vỗ ..., la đà mây bay
Con sóng liệng nát trầy trụa cát
Sắc hương mờ tan tát cỏ mơ
Khói mây cây lá ngóng chờ
Chung sầu ta rót đôi bờ nghiêng đêm
Dầu sỏi đá cũng mềm năm tháng
Để đợi chờ cay đắng em ơi !
Nghe từ thiên cổ chơi vơi
Vạn sầu ta nuốt một đời nhớ nhung...
Chiều bỏ lại khôn cùng trống vắng
Ngẫn ngơ hồn chân nặng cùm gông
Yêu người ... đến vỡ môi nồng
Mà sao trăng nỡ bỏ lòng sông sâu....
Bài này đã được xem 966 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|