vẽ tình
VẼ TÌNH
Đời anh có cuộc tình không đơn giản
Nên thác ghềnh, đèo dốc cứ thênh thang
Bốn mùa đi bỏ lại ánh thu vàng
Thiêu đốt cái không cùng trong hữu hạn
Một lần trờ qua biết mình lầm lẫn
Để dòng sông khuất mất giữa biển đời
Nay gặp lại đâu nên tình nên tội
Mà trời đày hai phía cách mù khơi
Anh đã chọn tình em làm trí nhớ
Và đời anh là những cuộc chia ly
Đất Sài Gòn có lần anh hóa cỏ
Mọc rể vào dấu máu ướt đường đi
Anh muốn vẽ dòng sông ôm bóng Nguyệt
Mấy chục năm nhợt nhạt ánh chiều tà.
Hương hoa huệ nồng nàn mùi tha thiết,
Em xa rồi, đời không thấy mùi hoa
Anh đã vẽ hình em không có tuổi
Với tóc buồn bay lộng bãi Thùy Dương
Anh vẽ anh thẫn thờ như khói vụng
Níu tay gầy sợ mất khoảng trời thương
.
Anh dõi theo mòn mỏi, những cung đường
Hoàng hôn biển vẽ em bằng huyết lệ.
Sông ơi sông nỗi đau làm sao kể
Lửa nhớ nhung đốt cháy cõi vô thường
.
Trời chớm thu quốc sau vườn gọi bạn
Vạt mây trôi như sũng nước trên đầu
Nơi anh ở sương chiều như cũng ướt
Anh vẽ mình mắt rựng giọt mưa ngâu.
Mai Đình Dân