nỗi sầu cố nhân
Mây Tần ngủ trên lưng chừng đỉnh núi
Gió Sở sầu chiều cúi xuống đầu non
Trăng nhớ ai nghiêng chiếc bóng mỏi mòn
Hoàng hôn tím héo hon con mắt đợi...
Miền ký ức đào sâu mà chưa tới
Kiếm tìm trong vời vợi giữa dòng đời
Nhớ một người ngồi vá nắng chiều rơi
Bỗng khờ dại những lời yêu đã nói...
Vầng trăng khuyết cô liêu trong mệt mỏi
Thương đò tình đứng đợi giữa vô biên
Đời truân chuyên cõng mãi nỗi ưu phiền
Mưa có khỏa đi miền thương dĩ vãng...
Nhân gian chở gánh buồn rầu cay đắng
Nỗi đa đoan ôm nặng nợ tương tư
Kẽ hồng nhan lòng xót gót chân như
Chiều bóng đổ từ từ bên vực tím...
Đêm đã xuống tủi hờn lòng câm nín
Cố nhân ơi ! nghe lịm khúc nhạc tình
Gió thu đưa tiếng khóc thật điêu linh
Trăng ruồng bỏ hết hình hài sắc ngọc ...
*****
21/7/2017
Bài này đã được xem 1078 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|