em ru gì
Nơi ta đứng, chơ vơ chiều ngụp bóng
Gió lạc mùa ngắt trộm lá hoang rơi
Vùng ký ức vén thưa đôi lọn tóc
Chút hương xưa tưởng mãi héo hon rồi.
Nhưng vẫn đó, lệ trốn đầy trong mắt
Kẽ tay run, ứa nhựa phấn mai hồng
Mằn mặn đắng...khéo như là vô thức
Chạm nhói vào vết cứa của hư không.
Nhung nhớ ngỡ bạc trôi theo dấu nắng
Cớ sao luôn dại ngốc một đời người
Ấn ái cũ phía bên kia triền sống
Hoài vọng gì cát bụi lỡ đánh rơi.
Ngân tiếng hờ, đợi tiếng vui chẳng kịp
Rên tiếng đau, than nốt tiếng ngậm ngùi
Bầu tim lạnh, rung tiếng buồn hẫng nhịp
Ta rúm mình, khe khẽ...tiếng đơn côi.
Em ru gì...hãy ru luôn kẻo nguội.
Mai sau đừng...kéo áo giấu chia phôi
Ta ở lại...đốt câu thơ làm tội
Trả cho đêm...tro nóng giọt tình đời