một kiếp yêu thu
Chiều xé rách nắng vàng thu nhòa nhạt
Đêm sẽ rơi xào xạc lá thu vàng
Gió lay cành sương trắng nhẹ lênh loang
Ngọc sẽ vỡ nát tan rơi xuống đất...
Nếu hoa nở trong bầu không ngưng mật
Hương vô hồn không bắt t được bướm ong
Bầu trời thu chẳng phẳng lẳng xanh trong
Trăng sẽ khuyết giữa dòng sông mù mịt
Bài thơ viết hàm quanh bao ý nghĩ
Ẩn nỗi niềm thi sỹ mấy mươi thâu
Bốn mùa trăng thay đổi lắm sắc mầu
Cho thu đọng trân châu vào trong mắt
Chiều nhẹ hát lời ru tình khoan nhặt
Sao thu buồn héo hắt hết mùa yêu
Trăng đã lên xoe chiếc bóng mĩ miều
Trời chợt khóc để chiều nay ta ướt...
Em đã giận với hồn ta bao lượt
Xé tan tành rách rưới hết ý thơ
Ngõ hồn như chết lặng dưới sương mờ
Mặc con chữ cứ ngơ lòng ngủ thiếp
Mong thu hiểu thơ chăng là oan nghiệp !
Mắc vào hồn cay nghiệt của đời ta
Ta vẫn say ... thu đến thật diết da
Yêu thu tận buổi tà dương đã xuống....
Xin em hiểu dẫu ràng đời có muộn
Bởi tình em đã cuốn chặt hồn thơ...
Bài này đã được xem 452 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|