vô chừng
Thân người từ cát bụi
Trôi nổi khắp nhân gian
Tơ duyên chốn đại ngàn
Mặc sinh ly tử biệt
Kế sinh nhai mãi miết
Bốn mùa cứ đổi thay
Giữa bể dâu đêm ngày
Nay mùa thu vàng lá
Lòng người ôi !... sỏi đá...
Cằn cỗi đến vô chừng
Có nhiều bận nhược hưng
Con mắt tình vô thủy
Thu vàng trăng mộng mỵ
Mặc đời lá xác xao
vết thương muối xát vào
Cõi hồn đau chết điếng
Ngọn gió đi miên viễn
Lời thơ buồn diết da
Đêm nhớ bóng trăng ngà
Hồn ta theo cát bụi....
Đông Hà Quảng Trị. 10/09/2017
Bài này đã được xem 926 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|