buổi sáng vô chừng
Sáng thức dậy, ngáp dài lười biếng
Đi tới lui mới thấy mình già
Một ngày sẽ hai mươi bốn tiếng
Lắc cái đầu ta thấy bóng ta
Buông hai tay tự nhiên thấy lạ
Chẳng có cái cầm mỗi bước qua
Thuốc hết, café không, ngồi hóa đá
Ngó vô tường có lẽ là ta
Nhạc chảy một dòng, nghe đau điếng
Ta chảy một dòng lệ trong ta
Sáng thức dậy không ai lên tiếng
Đưa tay mình ta bắt tay ta
Bàn tay khô, dầy, đen lam lũ
Biết mấy lần vuốt mắt tiễn đưa
Bàn chân tong teo đi chưa đủ
Vội quay về dẫm lối cỏ xưa
Sáng thức dậy phải chi đừng dậy
Cứ im nằm nhắm mắt ra đi
Sáng thức dậy phải chi đừng thấy
Một nửa, một đời chẳng có chi
nguyễn-thanh-khiết
6/09