đêm rơi
ĐÊM RƠI
Mắt ta sâu mà vực trời cũng thẳm
Nỉ non mơ ru nât mảnh tối đầy
Rơi từ thuở hồng hoang ngàn tiếng vọng
Mang ta về hằn học với đôi tay
Ô kính vỡ bẻ cong hai miếng sáng
Nửa câu thơ gãy vụn tát đêm dài
Ta rỉ máu lên ái tình lạnh nguội
Nhặt nốt trầm ca mãi khúc bi ai
Đời chẳng nhớ... đừng bắt ta quên hết
Chuyện hôm qua trong khói thuốc không màu
Ta vẽ lại hình dung nào đã chết
Để cứa vào vô thức một cơn đau.