đêm rơi
Ta ngồi trên gác nhỏ
Nhìn ra đêm xa xôi
Vài vì sao rất tỏ
Lẻ loi phía chân trời
Ta ra ngoài sân đứng
Mặt đất rộng mênh mông
Đưa tay lên dõi mắt
Đêm rớt vào huyền không*
Đêm vô cùng điểm đến
Rộng vô cùng điểm đi
Vũ trụ to rộng thế
So với đêm là gì !
Vật Tối* là vô hạn
Vũ trụ rộng vô biên
Vạn thiên hà trỗi dậy
Ngày nhờ sao sáng lên
Ngày như diêm loé sáng
Chỉ chớp mắt đời người
Cười khóc rồi nhắm lại
Trở về đêm rơi rơi…
Đêm cong như hình sóng
Đêm phẳng như mặt gương
Ngước nhìn lên bóng tối
Điạ cầu nhỏ đáng thương.
Trở về căn gác nhỏ
Đèn tắt đêm phủ dầy
Đôi mắt nhanh hoá chậm*
Ngôi sao vừa xẹt bay….
Mặc Tiêu Phong
03.10.017
P/S: *Huyền Không : ngôn ngữ nhà phật. thuộc về Thiền giáo. Huyền là huyền diệu, Không là cái hang động trống. ý nói về những âm thanh vang vọng của hang động vọng lại. nhưng hang động trống thì thông thoáng hơn, nó trôi tuột đi.chứ ít vọng lại… ý nghĩa cái hang động cũng như lỗ tai của con người nghe biết bao nhiêu lời hay dở của thế gian. Ta nói trong hang động lời gì, thì hang động vọng lại lời đó. Còn nói vào tai người thì tuỳ người vọng lại thế nào do lời hay , lời dở và cũng do nhận thức của người nghe.( Điều này thuộc về tịnh tâm) Mặt khác chữ Không ở đây được lấy theo ý nghĩa của chữ Không trong BÁT NHÃ TÂM KINH của nhà phật nên rất rộng… MTP mượn chữ huyền không để muốn nói :đêm yên lặng.nên người ta dễ nghe thấy được tiếng đời cũng như tiếng lòng mình. Dễ tĩnh tâm mà suy nghĩ…
*Vật Tối : là Vật chất tối. Bản chất của vũ trụ là một không gian vô biên có màn đen thăm thẳm bao la. Nó chứa đựng tất cả hành tinh, ngôi sao, thiên hà trong vụ trụ ….ngoài kia. Sở dĩ ta có ban ngày nhìn được chỉ là nhừ ánh sáng của ngôi sao to nhất trong Thái Dương Hệ là Mặt Trời.nhưng so với những ngôi sao khác ở những thiên hà xa xôi ngoài vũ trụ thì Mặt trời chỉ là một ngôi sao có kích thước bình thường… nếu các ngôi sao tắt. thì màn đêm sẽ luôn ngự trị.
*Đôi Mắt : là cơ qua nhanh nhạy nhất trong cơ thể con người. có tốc độ nhìn nhanh như tốc độ anh sáng. Nhưng đôi mắt chỉ là hữu hạn.