tôi phải sống
Thời gian trôi và tôi vẫn sống
Vì hai con phải sống mà thôi
Mong thời gian hãy mau trôi
Hai con khôn lớn để thôi bận lòng
Đời tôi như một số không
Không thương không ghét và không giận hờn
Không còn mong được gì hơn
Chỉ đành mặc để đời mơn trớn nhiều
Lo nhiều lo được bao nhiêu
Đường đời hiu quạnh trăm điều xót xa
Gia đình muôn kiếp vẫn là
Chín tầng địa ngục mà ta sa vào
Kiếp này lạc lối mà đau
Đời này lầm lỡ, làm sao quay về
Sao lòng vẫn mãi đam mê
Hồn bay muôn lối, Trở về được không?
Để tôi nuối tiếc tuổi hồng
Tương lai là một số không khổng lồ...
199X