đến lúc tôi phải quay về
ĐẾN LÚC TÔI PHẢI QUAY VỀ
Khi mọi cuộc chiến tranh chấm dứt
Đất đai, tiền bạc, quyền lực …
Khi chiếc bát sa cơ đói khổ nghi ngút khói cơm
Vỉa hè kẻ vô gia cư đêm mưa ướt không còn
Đến lúc phải quay về thôi
Khi giọt nước mắt rực rỡ
Chỉ dành tô điểm thêm cho niềm vui òa vỡ
Khi mỗi lời lẽ được thốt ra
Là bàn tay, là ngọn đèn, là chiếc cầu bắc qua
Đến lúc phải quay về thôi
Khi hạt giống gieo vào trong đất
Trĩu vàng chờ bàn tay thu hoạch
Khi chiếc nhánh mọn gẫy vụn bên đường
Vươn tán cao che bước chân đôi lứa yêu thương
Đến lúc phải quay về thôi
Khi ngọn lửa lại được thắp
Từ nhúm tro tàn đau thương mất mát
Và thời gian như lại bắt đầu
Hơi ấm nào chừng quên rất lâu
Đến lúc phải quay về thôi
Khi tất cả những ai đang mỗi ngày nói cười hít thở
Cùng trân trọng vui buồn của từng nhỏ nhoi chim muông cây cỏ
Như khi em nhấc phôn nghe một giọng nói xa vọng từ đâu
Chẳng hạn một người quen cũ, mối tình đầu …
Đến lúc phải quay về thôi
ĐCĐ