đất nước mình, ôi buồn biết mấy!
- Xin được chia sẻ tâm tình cùng cô giáo Trần Thị Lam
Đất nước mình ở đâu sao anh tìm không thấy!
Dải đất chữ S hình cong, ai lấy mất rồi!
Dân của nước mình bỗng chốc biến thành mọi, thành tôi
Dưới bàn tay của bọn nô bồi sắt máu
Đất nước mình có miền Tây đầy lúa gạo
Mà sao dân mình phải ăn cháo hả anh?
Đất nước mình đất tốt biển xanh
Sao dân lại ăn canh với muối?
Đất nước mình đã hơn 4.000 năm tuổi
Sao vẫn ngây ngô như tuổi còn thơ?
4.000 năm mà sao vẫn mãi dại khờ?
Nuôi ảo vọng một giấc mơ theo giặc?
Dân tôi ơi, đã quên rồi sao 1.000 nô Bắc?
Có biết chăng hôm nay giặc đã thắt “gọng lưỡi bò”
Tại sao dân ta cứ lê mãi cuộc sống xin cho
Tại sao phải lần mò trong tăm tối?
Lời cho em, tôi xin ghi vội
“Mật Nghị Thành Đô” đường đen tối lầm than
Bọn đảng ngu ngơ đã bị xỏ mũi bởi 4 Tốt cùng 16 chữ vàng
Và thần phục ngoại bang Tàu cộng.
Đất nước không còn thì còn đâu đường sống?
Hãy vùng lên quyết tâm cùng chống ngoại bang
Đảng cộng sản đã quì lạy giặc, đã đầu hàng
Chúng ta không thể đứng nhìn bọn hung tàn chiếm lấy
Hãy noi gương tiền nhân, toàn dân đứng dậy
Dẫu hy sinh cũng phải giữ lấy non sông
Hãy chung tay lập lại hội Diên Hồng
Con dân Việt phải bảo vệ núi sông bền vững.
Người Việt Nam hãy ngẩng mặt lên tự hào dáng đứng.
Nguyên Thạch
Bài này đã được xem 1072 lần
|
Người đăng:
|
Lu Ba
|
|
|