bỏ buông
Nghiêng chiều vàng lá rụng rơi
Níu tay tâm sự đợi lời gió bay
Thời gian vốn dĩ lắc lay
Vô tình nên để tháng ngày vuột trôi
Sớm mai mở mắt bồi hồi
Nghe tiếng gà gáy ơn đời nắng lên
Những gì hôm trước chông chênh
Thì thôi…! gởi lại lãng quên nhẹ lòng
Đường về giữ bước thong dong
Để cho cái nghĩa ấm trong tâm người.