vị đắng
VỊ ĐẮNG
Tôi thơ thẩn ánh chiều loang dáng ngả
Bao ân tình vội vã bước chân đi
Mặc bao đêm tôi mộng ước ái nghì
Tường đông phủ xóa đi nhiều nhung nhớ
Đớn đau này một thuở khờ dại mang
Chắc em quên chuyện mây gió ngút ngàn
Vầng trăng thệ còn mang nơi tim thẳm
Lỡ đành quên bao cay đắng mặn nồng
Còn đâu nghĩa mà mong mà đợi mãi
Suốt canh dài dầu dãi chuyện tình qua.
Lữ Kiêu Phong 30717