nuối tiếc hồn nhiên
Em về nuối tiếc hồn nhiên
Ngất ngư một thoáng mắt huyền nai thơ
Em về níu kéo dại khờ
Mơ xưa với những ngu ngơ năm nào
Em đi, chôn kín niềm đau
Thì thôi quên hết trăng sao một thời
Con đường phía trước chơi vơi
Quay về chỉ thấy màu trời thẵm đen
Có trăng người đã quên đèn
Bởi ta chẳng chịu bon chen hạ mình
Bởi ta một kiếp nhẹ khinh
Miệng cười lòng khóc một mình riêng mang
Chắt chiu một chút mộng vàng
Chơi vơi nhưng mãi thênh thang bồng bềnh
199x