xuân thơ
Đem thơ viết trên dòng sông lấp lánh
Cho đông tàn hư ảnh nắng rung rinh
Giữa dòng trôi hương tóc đẫm ngây tình
Để thương nhớ bóng hình không yên giấc...
Câu thơ rớt giữa cung thiềm trăng mật
Em thật thà đem cất giữ vào trong
Giữa mùa xuân lên sắc ngọt tơ đồng
Và trần thế nỗi lòng vơi sầu muộn
Đem thơ đổ đáy sâu dòng nước cuốn
Cho hững hờ trăng xuống cõi nhân gian
Để đêm mơ sương bớt lạnh thở than !
Cho xuân đến dâng ngàn câu tha thiết
Hương em đốt cháy non đoài lên nhiệt
Hửng trời đông ta chiết nắng tan mây
Giữa đồng mơ đon mạ sớm đang gầy
Mùa xuân nõn ngất ngây dòng nắng mới
Trao hơi thở trên dòng sông ngàn tuổi
Để môi nồng đắm đuối nụ giai nhân
Gửi câu thơ lưng lửng giữa gian trần
Cho bầu ngực ngại ngần cơn giá buốt...
Dang tay đón một nàng xuân diễm tuyệt
Nụ xuân thơm như huyết nóng trên vòi
Mùa xuân ơi !... em quyền thế lên ngôi
Thơ tan chảy cuộn trôi mùa đông giá...
Đêm diễm tuyệt một mùa trăng buông thả
Đến não nề hết cả thế gian thôi
Men gì thơm mà cất ở trên môi
Mùa xuân lại bồi hồi run hơi thở
Một lần nữa một lần hương tan vỡ
Ngực xuân trần ai nở viết thơ lên...
Bài này đã được xem 578 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|