Poem logo
Poem logo

thơ truyện cổ tích thánh gióng

Chương 1: Đời Hùng Vương thứ 6.

Chuyện xưa đất cũ vua Hùng
Tình hình thế sự sao buồn vậy ta
Nhân tài soi đuốc không ra
Cũng may có phước trời thương ách cùng

Nhà kia nhân đức khắp vùng
Ngặt thì tuổi lớn vợ chồng muộn con
Ra đồng ướm dấu chân son
Về nhà kì lạ mang thai thấy mừng.

Lí ra nếu đúng thường dừng
Mười ngày chín tháng phải sinh mới vừa
Nhưng đâu không thấy mong thừa
Chồng buồn đổ bệnh lìa xa cõi đời.

Một mình tiếp tục lại dời
Vợ chờ thêm lận mười hai tháng liền
Hạ sinh con quý kim tiền
Khôi ngô tuấn tú Gióng giờ là tên.

Ba năm không lớn được lên
Không gọi cha mẹ nói cười gì trơn
Mẹ lo đến lắng buồn hơn
Vì nghèo nên chịu không mời thầy lang.

Chương 2: Gióng gặp sứ giả.

Thời nguy loạn lạc lân bang
Giặc Ân giáo mác xua quân ngang tàng
Vua quan lo lắng loan làng
Người tài ra sức dẹp yên bốn bề.

Bỗng Gióng cất tiếng mời kề
Mẹ mừng hết lớn đợi chờ ba năm
Nhưng sao con lại gọi khăm
Đừng đùa việc lớn rơi đầu như chơi.

Không sao mẹ cứ thảnh thơi
Phận con đại sự ý trời đã minh
Mẹ lo thấp thỏm sợ kinh
Thôi rằng đánh bạo theo lời truyền thanh

Vào nhà sứ giả nhòm quanh
Một thằng nhóc nhỏ thì chi biết gì
Xong hồi tức giận bỏ đi
Gióng rằng hạ giọng ra uy rõ ràng.

Sứ giả bối rối ngỡ ngàng
Bé đầu tí tuổi sao thành việc đây
Sinh ra khôn lớn nơi đây
Lần đầu chứng kiến chuyện mây trên trời.

Nhưng thôi đâu biết ý Người
Giặc kề nước khốn trăm bề dân đau
Về tâu gặp sự lạ sau
Vò đầu bức tóc Vua rầu đắn đo.

Bàn trên rối dưới vòng vo
Hạ rằng chiếu chỉ rèn ngay đêm ngày
Ngựa, roi, giáp sắt lần này
Đâu còn cách khác thôi đành liều phen.

Chương 3: Ở nhà Gióng, sau khi sứ giả về.

Gióng ta ra sức ăn thần
Lớn nhanh như thổi mẹ mần khó khăn
Lăng xăng gạo xóm góp hăng
Quần cùng với áo rách phăng mấy hồi.

Chương 4: Giặc Ân đến.

Bấy giờ giặc đến núi Trâu
Vừa hay kịp lúc rèn xong trao đồ
Ngựa hô vận giáp khổng lồ
Cầm roi thúc ngựa xông ra chiến trường.

Vung roi gạt ngoặc phi thường
Ngựa thì phun lửa đốt thằng giặc sang
Hàng hàng lớp lớp lang lang
Tâm thần rối loạn tưởng mình mơ hoang

Bỗng dưng roi sắt gãy choang
Gióng liền nhanh trí nhổ tre bên đường
Giật cương giáng tiếp đòn trường
Người thì bay mất kẻ còn thành than.

Chương 5: Thắng trận và lên trời.

Dồn quân đến núi Sóc Sơn
Hướng về cha mẹ lạy công sinh thành
Trút y giáp xuống chẳng đành
Cả người lẫn ngựa thăng phi về trời.

Dân Vua ghi tạc đời đời
Phong thành Phù Đổng Thiên Vương nước mình
Chuyện xưa dấu tích thành hình
Đời sau luôn nhớ người người nhắc luôn.

Hết...

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm