cô lái đò
CÔ LÁI ĐÒ
Cô lái đò ơi!, cô lái đò!
Thuyền cô chở khách qua bờ hôm nay.
Lúc sang sông khách nhớ hoài,
Nhớ bờ môi mọng, trâm cày tóc mây.
Ngẩn nhìn đôi mắt thơ ngây,
Dẫn hồn tôi nhập men say ngất người.
Hương trời sắc nước thắm tươi,
Khiến lòng chín cảm mà mười nhớ thương.
Tương tư như đã mở đường,
Ngấm vào huyết quản, đêm thường mộng mơ.
Kể từ hôm ấy đến giờ,
Bước chân qua bến, lên bờ đã yêu.
Tháng sau vào một buổi chiều,
Thẩn thờ ôm một khối yêu trong lòng.
Nặng nề định quẩy sang sông,
Tặng cho cô gái tấm lòng của tôi.
Đến khi vỡ lẽ ra rồi,
Mới hay cô lái đã rời đò ngang.
Bẽ bàng mộng ước dở dang,
Bởi cô lái đã sang ngang vội vàng.
Ba mươi ngày, chuỗi thời gian,
Như ba thế kỷ nhói ran lòng nầy.
Đêm nay bên chén rượu cay,
Tôi ngồi đếm giọt sầu đầy trong tim.
Đông Thiên Triết