khúc đường thơ
Tiếng thơ vọng giữa mênh mông trời đất
Đến bao giờ ta mới hết làm thơ
Có lúc buồn cũng có lúc ta mơ
Tà áo trắng em mờ tan chiều muộn
Lòng xao xuyến mảnh hồn theo gió cuốn
Mơ vẫn mơ cái tuổi ngọc thuở nào
Để hồn thơ tinh khiết buổi xuân trao
Cho năm tháng dạt dào tình tha thiết
Thời gian phủ lên tấm đời cay nghiệt
Trăng vẫn tình đến biết mấy người ơi
Mặc đời quay nắng gió đã thay lời
Ta vẫn ước đến nơi vô cùng tận
Để thấy được cuộc đời không thù hận
Chẳng ghen tuông không vẫn đục tâm hồn
Được vô tư cho nắng mới nhẹ hôn
Ánh trăng sáng gởi nguồn hương thơm ngát.
Ta sẽ viết về miền thơ xanh mát
Tô màu xuân rực rỡ cỏ hoa ngàn
Gió thu về ve vuốt chiếc lá vàng
Nắng mùa hạ khẽ khàng hong mái tóc
Và lúc đó em tôi không còn khóc
Bởi xuân đời trải dóc khúc đường thơ...
HCM city 15.3. 2018
Bài này đã được xem 680 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|