nợ !...
*Tâm tĩnh lặng giữa hai bờ mộng thực
Chợt nghĩ mình còn nợ với nhân gian*
Mưa là mưa vốn dĩ của mây ngàn
Nắng là nắng vẫn tràn lan khắp lối
Người vẫn thế biết bao nhiêu tội lỗi
Cả bốn mùa thay đổi kiếp ba sinh
Cõi lòng sâu thăm thẳm đến vô hình
Tình mặn nhạt ... niềm tin là vô định
Cuộc đời vẫn cuồng quay trong suy tính
Lạc bến chiều ai lĩnh hết sân si
Người tâm bình xem nhẹ có ngại gì
Kẻ thác loạn so bì hơn thua thiệt
Chân vẫn bước... qua cầu neo cay nghiệt
Mặc chông chênh đến biết mấy hỡi người
Phiện muộn đeo thêm chếnh choáng cuộc đời
Nên chỉ thiết tìm nơi an bình phận
Duyên đời mặc ... dẫu tận cùng lận đận
Hiền lương thì thanh thản đến cõi hồn
Độc đoán chi cũng mắc bẫy càn khôn
Tròn và khuyết .... ngẫm khuôn trăng thay đổi
Tâm hoảng loạn buồn...cay ... sầu ... nóng vội
Nắng và mưa ... trăm mối của cuộc đời....
Nợ đeo mang theo năm tháng đầy vơi
Sao măng trả giữa nơi nhân gian được...
Bài này đã được xem 835 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|