Poem logo
Poem logo

cũng là vô tận

Tác giả: Trần Khiêm
Bên kia đường nẻo phì nhiêu
Ở cùng vô tận có điều dở hơi
Và như vậy mới là đời
Nghĩa là em ạ, em ơi, nghĩa là
Hôn em như chửi sơn hà
Quẩn quanh khoé miệng muốn la lên rằng
Nhưng em quá đỗi dịu dàng
Muốn đi chẳng nỡ muốn hàn gắn chăng ?
Muốn hàn gắn rất khăng khăng
Nhưng rồi chẳng nỡ bàn chân đứng nhìn
Ra đi vô tận bãi bừa
Ôi đó là mộng từ vừa độ xưa
Yêu em ngàn buổi nhiều chưa
Chờ em ngàn buổi đã lưa thưa sầu
Gặp em một buổi vò đầu
Hôn em một buổi chau đôi mày nhìn
Trước sau một lúc im lìm
Muốn mở miệng hét nhấn chìm lặng yên
Nhưng em đã vội nói lên:
- Anh còn bỡ ngỡ, thì em xa chàng
Cho chàng được dịp lang thang
Trập trùng xứ ấy trần gian rất hồng
Em đi đây, em đi đây
Chàng ơi bảo trọng trên ngày cuồng du
Nàng từ đi mãi không về
Thương ta, nàng đã hy sinh thân mình
Bỏ cay đắng, bỏ vui mừng
Bỏ chưa tươi tốt, bỏ từng tốt tươi
Ta buồn hay là ta vui ?
Ta không biết nữa ta vui hay buồn
Trò chơi tình ái ngông cuồng
Trò chơi nhân thế còn cuồng ngông hơn
Trò chơi ly biệt buông tuồng
Trò chơi hội ngộ còn suồng sã hơn
Ra đi để lại dỗi hờn
Nàng đi để lại cái đờn cho ta
Lên đừong cuồng khấu hát ca
Niềm đau ấy đó ối a nỗi mừng
Niềm đau đã thắng nỗi mừng
Một phen tưởng bở chưa từng nỗi đau
Tưởng như đau đớn lần đầu
Nên đau như chẳng cách nào trị thương
Về cổ độ khóc quê hương
Về thành phố chết khóc hường má em
Về đây thắp lại ngọn đèn
Bóng ta in bóng nỗi quen cô hàn
Vì buồn ta lại gặp ta
Nhưng sao vẫn chẳng muốn xa hình hài
Của em một thoáng bồi hồi
Từ yêu em, bỗng như người hồ nghi
Người đến ? người ở ? người đi ?
Cả ba khi ấy biết khi nào buồn
Hay là khi nào cũng buồn
Ồ ra tất cả là buồn như nhau
Người trước ? người giữa ? người sau?
Ồ ra người ở nơi đâu cũng buồn
Người khóc ? người cười ? người giỡn ?
Là người chuẩn bị cuộc hờn giận ta
Và buồn trong đó đi ra
Từ hang núi vắng hóa ra nụ cười
Ồ ra tất cả là vui
Ồ ra nàng đến để cười với ta
Giọng nàng lơ đãng tuôn ra
Ô hô trận khóc a ha trận cười
Khóc cười một thoáng rong chơi
Ngẫm thay muôn sự cũng hơi dịu dàng
Ngày mai rời bỏ địa đàng
Ta về nơi ấy sẽ màng nhớ nhung
Ta về sẽ nhớ rưng rưng
Một người con gái đã từng tuổi tên
Một người gái khác trở nên
Một người gái khác đã lên trên đồi
Cùng nhau gượng nói gượng cười
Vu vơ ấy ạ ? chàng ơi, đó là
Mai kia tiện thiếp ta ma
Chàng có ra quỷ cũng là từng yêu
Một năm hay một buổi chiều
Một đời hay một phút điên đảo ngồi
Cũng là vô tận chàng ơi
Nàng ơi, ta hiểu, ta chưa hiểu gì

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm